ại để ở phòng khách nên lại càngbất tiện. Nhưng nó vẫn liều mình xem tiếp, cho đến khi… nghe thấy tiếng bước chân bà ngoại loẹt xoẹt bước lên . Con bé vội vàng đột ngột chuyển đổi màn hình , click ngay sang trang báo mạng , giờ mặt đăm chiêu nghiên cứu .
” Mai ! Khuya rồi còn online làm cái gì đấy?”
” Dạ ! Cháu đang đọc báo an ninh nhân dân thủ đô ạ !”
…………………..
Nhận được tiền từ Min , Ben quyết định bànbạc cùng Cheer để thiết kế ra một bữa tiệc sinh nhật thật đáng nhớ dành cho người yêu nó .
8 giờ tối , ngồi đợi con bé ở một nhà hàng sang trọng , Ben đã bao hết toàn bộ khu ban công ở tầng 2 để dành sự riêng tư cho hai đứa nó , yêu cầu nhân viên trang trí khung cảnh lung linh với ánh nến xung quanh nhìn vô cùng lãng mạn . Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng , chỉ chờ Mie đến . Thế nhưng , ngồi đợi , đợi mãi …
10 phút …
15 phút …
Rồi 30 phút trôi qua …
Sự hồi hộp đã bắt đầu chuyển sang thành nỗi lo lắng …
Ben lo … không biết Mie đã nhận được tin nhắn của mình chưa , hay là con bé đã xảy ra chuyện bất trắc gì ?
Bởi bình thường Mie luôn là người chủ động và vốn nó rất đúng giờ , chuyện hẹn hò cao su như thế này là chưa từng xảy ra. Nghĩ vậy , Ben lại càng lo lắng , bao nhiêu tình huống trái ngang hiện lên khiến đầu óc hắn chợt trở nên rối loạn .
Sau khi đợi suốt 2 tiếng , Ben quyết định gọi cho Cheer .
- A lô ?
- Tao Ben đây !
- He he ! Sao rồi mày ! Sinh nhật vui vẻ chứ ?
- Vui cái con khỉ !
- Sao thế ?!
- Không hiểu có chuyện gì mà Mie vẫn chưa đến , gọi thì không bắt máy .
- Ơ … sao lại thế nhờ… chờ chút tao gọi thử …
Cúp máy một lát , Cheer quyết định thử gọi cho Mie ,nhưng rồi cũng lại ” thuê bao quý khách không liên lạc được … “… nó lo lắng gọi ngay lại cho Ben thông báo .
- Cũng không được mày ạ ! Hay là có chuyện gì rồi ?
- Ừ ! Tao cũng nghĩ thế đấy ! Tự dưng thấy lo lo…
- Thế mày vẫn ngồi đợi từ lúc ấy đến bây giờ đấy à ? Sang nhà nó thử xem !
- Ừ nhỉ ! Thế mà tao không nghĩ ra ! Thế thôi nhé ! Bye mày !
Vừa cúp máy , Cheer liền thở dài bất lực , rồi lại hí hoáy cất ngay máy vào túi xách … nhưng vừa ngước mặt lên , đã đụng ngay ông quản lý – mặt đầy sát khí .
- Không được dùng điện thoại trong giờ làm việc !!!
- Dạ ! Em biết rồi ạ ! – Vừa nói , nó vừa nheo mắt cười đau khổ , rồi lại lầm bầm vừa đi vừa chưi? vào phòng cất điện thoại….
………………
Căn biệt thự trắng xóa nằm heo hút giữa con đường vắng ngắt ngoài ngoại ô , đứng lặng lẽ và hoang vu , cảm tưởng như rất khó đến gần … Đứng trước cánh cửa sắt được phủ màu ghi trắng , Ben hồi hộp bấm chuông , chờ người ra mở cửa …
Sau những tiếng ” ding doongggg ” vang lên kéo dài vô tận , vang vọng khắp cả khu vườn im ắng rồi lại từng nhịp dội v