Pair of Vintage Old School Fru
22:34:3007/07/25
Tải BM : gocphovn.jar

pasestars [ON]
Chức vụ:admin
Đẳng cấp WapMaster Việt

llip;………….

Rệu rạo bước trở về nhà , loay hoay lục tìm chiếc chìa khóa nhỏ bé lẫn trong mớ đồ lộn xộn giữa túi xách . Trong lúc tìm , nó lại vô tình làm rơi hộp phấn mắt khiến con bé phải cúi gập người xuống để nhặt … lại vô tình đụng phải một người qua đường …

Lỡ đụng phải một kẻ say khướt đầy mùi bia rượu như con bé , gã đàn ông khẽ ném ánh mắt khinh thường ở lại rồi mới nhanh chóng bước đi …

Bỗng chạnh lòng !

Cảm giác lúc đó … thật sự là tệ lắm …

Lúc đó nó đã nghĩ … có khi nào cảm giác của những con ca-ve mà nó hay gặp ở quán cũng giống như thế này mỗi khi chúng bị khách hàng săm soi chọn lựa .

Khẽ cười nhạt , tự dưng lại thấy rẻ rúng chính bản thân mình !
Chap 31 : Tái ngộ !

————

Lặng lẽ bước vào trong nhà , cố gắng để tiếng bước chân trở nên nhỏ nhẹ nhất , không muốn đánh thức những người xung quanh , nó vội vã bước lên phòng mình . Lúc đi qua phòng mẹ , thấy cánh cửa mở toang , tò mò khép nép ngó vào trong , con bé không thấy có ai trong phòng cả . “ Chắclà mẹ đi chợ sớm ! “ – Cheer trộm nghĩ thế ,rồi nó cũng mặc kệ , xong đâu đấy lại thoăn thoắt trở về phòng mình .

Đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào phòng , nó giật thót tim khi phát hiện ra mẹ đang lặnglẽ ngồi trong phòng đợi nó . Đôi chân nhanh nhẹn dường như chết đứng tại lúc đó . Không thể di chuyển hơn được nữa , sắc mặt nó cứng đơ .

- Mẹ ạ … – Cố gắng bình tâm trước khi bước vào trong , nó thản nhiên đặt chiếc túi xách lên mặt bàn , rồi chào mẹ .

- Tại sao tối qua không về ? – Mẹ lặng lẽ hỏi, giọng điệu vô cùng thất vọng .

- Dạ ! Quán con tổ chức sinh nhật nên con phải ở lại !

- Thế điện thoại đâu mà sao tao gọi không được ?

- Dạ ! Thì điện thoại con hết pin mà .

Nghe đến đây , mẹ liền đột ngột nổi nóng , chất giọng trầm lắng cũng bất ngờ đổi tone quát ầm lên khiến con bé giật bắn cả mình .

- Thế thì vứt mẹ điện thoại đi ! Đến lúc cần dùng thì lại hết pin thì dùng làm cái đeo’ gì! Bực cả mình !

Bị mẹ mắng , nhưng nó không giận , nó chỉ thấy thương , thương vì cảm nhận được sựlo lắng trong từng câu nói của mẹ , trong dòng nước mắt đang chảy dài của mẹ … Chắc đêm qua mẹ tưởng tượng ra nhiều điều bất trắc lắm , thế nên mẹ mới hỏi .

- Gìn giữ bao nhiêu năm mà bây giờ lại ra nông nỗi này đây ! Trời ơi ! Tao sẽ bảo thằng Quang đốt cả cái quán đó cho xem !

Ơ ơ … mẹ đang nghĩ đi đâu đấy … Mặt con Cheer đần thôi’ … Vừa bực lại vừa buồn cười ! Biết ngay mẹ lại nghĩ linh tinh nên mới nước mắt ngắn dài như thế ! Và cũng chỉ vì mẹ hiểu nhầm nên nó phải giải thíchngay .

- Ơ kìa ! Con vẫn bình thường mà ! Có làm sao đâu ! Tối qua quán con tổ chức sinh nhật , chúng nó chỉ uống rượu hát hò thôi . Nhưng mà con không uống nhiều nên mới tỉnh táo về nhà được như thế này chứ ! – Ngồi thụp xuống trước