côi à ? – Cheer trợn tròn mắt , tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Chan đầy lo sợ .
- Này…. Đừng có khinh nhau ! Anh cũng có kinh nghiệm chăm sóc người ốm rồi đấy ! – Hắn chau mày nói .
- Như nào ? Chăm chó hay chăm mèo ?
- Chăm cá … – Giọng hắn càng lúc càng nhỏ lại …
- Ồ … Thế hóa ra trong mắt anh mẹ tôi ngang hàng với một con cá à ? Được ! Rất tốt ! Tốt lắm đấy ! Xin cảm ơn ! – Cheer mỉamai !
- Nàoooo !!! Thế có để anh giúp không đây!!! – Thằng Chan gào lên trong sự xấu hổ .
- Hừ ! Thôi được rồi ! Trông cậy vào anh đấy ! Nếu chưa muốn chết sớm thì làm ăn cho cẩn thận vào !
- Hừ ! Nhờ vả thế đấy ! Chó ghẻ đầu ! – Chan lầm bầm , nhưng lòng lại vui như mở cờ vì đã nắm được cơ hội .
- Lèo nhèo cái gì đấy ? – Trước khi đứng dậy , nó vẫn còn quắc mắt lên nhìn .
- À không ! Có gì đâu ! Tiếng ti vi ý mà ! – Vừa nói , hắn vừa ú ớ chỉ vào bên trong .
- Liệu hồn ! …
Thế đấy ! Khi con ngựa đã xuống mã thì vị trí của nó chẳng khác gì một con lừa … Vị trí của Chan bây giờ cũng chính là vậy !
……………..
Ngồi ở chỗ làm mà con bé cứ đứng lên ngồixuống mãi , khi thì đứng đần ra suy nghĩ , lúc thì lại đi loanh quanh thành vòng tròn như con hâm . Tự nhiên cảm thấy ý định giao mẹ cho Chan là một sai lầm kinh khủng khiếp … nên nó chỉ muốn được sớm tan ca để trở về bệnh viện chăm sóc mẹ .
Đúng lúc đó , tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo vang lên phá tan dòng suy nghĩ rối bời của con bé .
Giọng mẹ cất lên thều thào …
- A lô ! Mai à … Xin về sớm được không con…
- Sao thế ạ ? – Cảm nhận được có chuyện chẳng lành , mặt nó liền biến sắc .
- Mẹ sắp chết đến nơi rồi … Mẹ không thể cầm cự được nữa … – Bà nói trong sự lo lắng …
- Vâng ! Con biết rồi ạ ! – Nói rồi , nó vội vàng cúp máy , rồi chạy vù đến bên ông quản lý mà năn nỉ , xin lấy xin để đòi về sớm bằng được … may mà có lý do chính đáng nên lão Tuấn nhà quê cuối cùng cũng cho phép .
Vừa nhận được lệnh đồng ý , nó vội vàng với lấy cái túi xách rồi hùng hục chạy ra khỏi tầng hầm , bắt taxi phi bạt mạng ….
………………..
- Mẹ ! Sao thế mẹ !
- Bảo nó ra ngoài đi ! – Vừa nói , mẹ vừa đánh mắt về phía chú lừa con đang cúi đầu ngượng nghịu . Ngay lập tức , Cheer lườm một cái , cừu thất thế liền chạy bắn ra ngoài .
- Mẹ đau bụng quá ! Mẹ muốn đi nặng … nhưng không thể nhờ nó được … mau mang cái bô ra đây cho mẹ !
À … chuyện tế nhị ! Bảo sao … Đúng là con trai thì không thể giúp được !
Sau khi mẹ đã giải quyết xong chuyện “ đạisự “ , Cheer lại cầm hậu quả của mẹ đi “thanh lý môn hộ” . Lúc đi qua chỗ Chan đứng , nó lại cười tủm tỉm . Ngay lập tức , Chan liền đuổi theo …
- Đi đâu đấy ! Cho đi mới ! – Chan hớn hở .