e;y không được manh động . Không được quát mắng tỏ vẻ ghen tuông gì với nó . Cứ từ từ . Cư xử thật bình thường nhẹ nhàng cho tao . Nói ít thôi , nhưng đã nói là phải nói đúng . Làm thế nómới sợ . Hiểu không ?! – Cheer nói một lèo ,chia sẻ lại những kinh nghiệm mà nó đã dùng để trị con bé Nhi rồi cười nham hiểm.
- Wow… quả nhiên là sư phụ … Tao xin “ like “ !!!
Chap 47 : Cạnh tranh lành mạnh
- Rồi! Like xong thì cứ chờ đấy, xem nó có tật giật mình chủ động nói gì với mày không. Hừm! Tao ghét nhất là cái loại con trai lăng nhăng cợt nhả như thế này! – Vừa nói, Cheer lại vừa nghĩ đến quãng thời giantrước Chan cũng chẳng khác gì thằng Yon bây giờ. May mà nó còn trị được …
- Tao thề với mày là tao ức lắm ý! Nó cứ cậy nó đẹp trai, xong toàn đi tà lưa mấy con 95, 96 trên facebook, mình là vợ nó là nó chả coi ra gì cả! Miệng thì lúc nào cũng kêu “ em yên tâm, em là nhất “ … Đùa… taochả biết tao mà là nhất thì con nào mới là số một cơ!!! – Vừa nói, Hummie vừa khoanh tay ngồi nhìn máy tính rồi thở hậmhực.
- Ờ ! Mà con nào nó cũng “em gái , em gái“ … Lấy cái cớ em gái ra để lăng nhăng một cách quang minh chính đại! Nhìn chúng nó chat cả nhau trên wall mà tao chỉ muốn phát rồ lên được ý ! – Cheer đay nghiến .
Thấy thế, Mita lại ngáp dài, thực chất ở đâychỉ có mình nó là FA nên nó chả quan tâm cho lắm. Là người bình tĩnh nhất, đứng từ bên ngoài xem xét mọi việc, chỉ có Mita mới đưa ra được những lời phê bình lý trí.
- Chúng mày cứ tức mà làm gì? Hồi trước tao chia tay người yêu cũ cũng vì facebook đấy! Giờ tao đóng xừ nó vào. Chả phải quantâm đến bố con thằng nào nữa. Facebook rách việc lắm! Nói thật chứ cứ bảo khoan dung độ lượng các kiểu, nhưng thử hỏi chỉ cần nhìn người yêu mình “ like “ ảnh con nào trên facebook là mình đã sôi hết cả máu lên rồi! Đừng nói đến chuyện comment nịnh nọt… Ôi giồi ôi! Lúc ý tao chỉmuốn giết cả hai!!! Thế nên thôi! Đã yêu là phải biết chấp nhận, không thì khóa xừ facebook vào đi!
Mita nói xong, cả hai đứa con gái còn lại đều giật nảy mình xừng cổ lên đồng thanh đáp lại.
- Khônggggggggggggggggggg!!!!
……..
Miễn cưỡng vào trong nhà Yan, Chan lầm lì như thể chuẩn bị bước chân ra trận mạc vậy.Nhìn kẻ địch cũng không kém phần khó chịu ngồi lù lù trên ghế sô-pha đối diệnmình, hắn nguýt dài một dài rồi khệnh khạng ngồi xuống.
- Sao! Muốn gì? Đánh nhau à? – Chan mở lời trước.
Bình tĩnh chắp hai tay ngồi khom lưng hướng ra phía trước, Yan khẽ cười khẩy, rồi ra điều kiện.
- Thôi được rồi! Hồi trước tao phải vào Nam, một mình mày ở đây tác chiến. Khôngtính! Từ bây giờ tao cả mày cạnh tranh công bằng. Ok?!
Nghe Yan nói với vẻ mặt thản nhiên mà Chan không khỏi lộn ruột . Không thể không đặt câu nghi vấn não thằng này làm từ cái g&igr