vào cái chậu đầy những là bọt xà phòng, con Cheer dẫm đạp một cách thoải mái khiến cho thằng Chan lo sốt vó, hắn cũng vội vàng nhảy vào dẫm theo.
- Yà yà! Cái đồ ngốc kia! Cô dẫm như thế để hỏng hết gối của tôi à! Phải từ từ, nhẹ nhàng như thế này thôi.
- Như thế nào cơ! À…– Nhìn thằng Chan nhẹ nhàng giậm chân lên chiếc vỏ gối, con Cheer cứ căng tròn mắt nhìn đầy ngạc nhiên.
Thế rồi, bất thình lình, hắn dừng khựng lại…khi vô tình dẫm nhẹ lên bàn chân của cái Cheery.
- A…! – Con bé khẽ kêu lên đầy quyến rũ.Âm thanh ấy làm cho thằng Chan chợt đỏ ửng mặt lại, rồi ánh mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của con bé.Cheer cũng vậy, nó chợt nhận ra cái nhìn khó hiểu ấy, nó cũng đáp lại hắn một cách dịu dàng.
Bốn mắt nhìn nhau, rồi bất ngờ…đôi bàn tay thằng Chan ôm vòng lấy cơ thể cái Cheer từ đằng sau lúc nào không biết.Hắn cứ thắt chặt lại như vậy, cho đến khi khuôn mặt cái Cheer đã áp sát vào khuôn mặt hắn như thể không có khoảng cách.Nhẹ nhàng, Chan đặt bờ môi mình dịu dàng lên đôi môi màu hồng nhạt của con bé một cách chậm rãi nhất…Nhưng bất thình lình, Cheer vội đẩy ra, và nó cười – một cách rất khinh đời.
“Ha! Thua rồi nhé! “.Cheer khẽ nháy mắt nhìn Chan đầy đắc ý.
“Hả! Thua cái gì cơ? “.Mặt thằng Chan vẫn đần ra nhìn con bé mà chưa hiểu vì sao.
“Ai đang muốn hôn tôi nào? Ai đã chủ động ôm trầm lấy tôi chứ? Đồ ngốc! Anh thua rồi! Ha ha! “.Vừa nói, con Cheer vừa vênh mặt vẻ đắc thẳng.
Đến lúc này, Chan mới hiểu ra…rằng chỉ có mình hắn đã quên mất “trò chơi “trong cái ngày tồi tệ này mà thôi.
“Cô…vẫn coi đây là một trò chơi sao? “.Nắm chặt bàn tay, thằng Chan cất lên bằng giọng bứt rứt.
“Vậy…chẳng nhẽ đã từng có lúc anh nghĩ rằng chúng ta đã “nghỉ chơi “?”.Khẽ rướn mình lên đến gần Chan, nhìn thẳng vào mặt hắn, Cheer hỏi đầy khiêu khích.
“À…không! Không hề! “.Vội chữa lỗi của mình, rồi Chan lại quay về vấn đề chính.“Đưa ra ba điều kiện đi! “.Chan lạnh lùng nói, rồi cũng nhanh chóng rút chân ra khỏi đống xà phòng, dùng nước lạnh để làm tỉnh táo cái đầu đờ đẫn của mình.
Nhìn thấy Chan có vẻ bất ngờ như vậy, Cheer cũng không khỏi bàng hoàng.“Chẳng nhẽ hắn lại đang nghĩ rằng đây không phải là một trò chơi? Nực cười thật! “.Nghĩ vậy, Cheer liền vắt hai tay ra sau lưng rồi ngập ngừng đưa ra phán quyết.
- Được rồi! Tôi nói đây, nghe cho rõ mà nhớ lấy nhé!
- Ừ được rồi, tôi đang nghe – Chan trả lời Cheer bằng cái giọng đục ngầu.Nhưng ngược lại, con bé vẫn vui vẻ nói.
- Thứ nhất! Phải luôn luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi cần.
- Ơ…
- Thứ hai! Kể từ bây giờ, không được lăng nhăng với bất kỳ đứa con gái nào khác…ngoài tôi.– Nói rồi, nó liền đánh mắt về phía thằng Chan, nhìn cái vẻ mặt đần