Ring ring
05:16:4217/03/25
Tải BM : gocphovn.jar

pasestars [ON]
Chức vụ:admin
Đẳng cấp WapMaster Việt

ng không?”

Cô á khẩu không nói được gì.

“Cho nên, anh phải cảm ơn anh ta.” Doãn Đường Diêu mở mắt, trong đáy mắt là sự ngạo mạn yếu đuối. “Cảm ơn anh ta đã cho anh gặp được em, nếu không có anh ta, sao em có thể đối xử tốt với anh như một thiên sứ được.” Anh lại nhếch môi giễu cợt. “Anh ta là tấm gương để anh học tập, là mục tiêu để anh nỗ lực, tại sao đến cả cơ hội bắt chước và học tập anh ta em cũng không cho? Em đúng là người tàn nhẫn…”

Cô cuống lên nói: “Anh không cần học theo Dực, anh ấy là anh ấy, em thề sẽ không…”

“Sẽ không thế nào?” Anh ngắt lời cô. “Sẽ không thí nghiệm cải tạo anh thành một Dực thứ hai nữa, sẽ không tiếp cận anh chỉ vì trái tim của anh ta nữa, sẽ hoàn toàn quên hết mọi thứ, từ bây giờ sẽ chỉ thích mình anh không vương vấn kỷ niệm cũ nữa?”

Tiểu Mễ đờ đẫn nhìn anh.

“Không thể, đúng không?” Doãn Đường Diêu cười đau khổ, “Anh hận em, tại sao em không nói dối anh đi? Chỉ cần em nói là em thích anh, chỉ một chút thôi không vì anh ta mà vì chính anh, cho dù là nói dối anh cũng sẽ tin mà.”

“Em…”

“Lừa dối anh đi!” Anh khàn giọng kêu lên, môi lại tím tái xanh mét, “Lừa anh một lần đi, nói em thích anh không hoàn toàn vì anh ta…”

“…”

“Nếu không…” Nếu không, làm sao anh dám khác anh ta, nếu không giống anh ta chút nào, cho dù có trái tim đó đi chăng nữa, em sẽ thích anh được bao lâu?

Cô dùng hết sức cắn chặt môi, không ngừng run rẩy, máu trong người điên cuồng chảy, trong đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì.

“… Em thích anh…”

Doãn Đường Diêu cứng đờ người, anh nghe nhầm rồi, anh biết anh đã nghe nhầm! Chắc chắn là ảo giác đúng không? Là tiếng vọng của chính lời anh nói, đúng không? Anh…

“Nói lại lần nữa!”

Anh nhìn cô đăm đăm, hết sức chăm chú nhìn vào môi cô, chỉ cần cô nói thêm lần nữa, nếu không anh sẽ phát điên mất!

“Em thích anh!”

Tiểu Mễ nhắc lại lần nữa.

Giống hệt như bị điện giật cực mạnh! Nhịp tim Doãn Đường Diêu khựng lại trong một khắc, giống một đứa trẻ thất thần, cổ họng tắc nghẹn.

Rất lâu sau.

“Em… nói có thật không?”

Anh nín thở thì thầm hỏi.

Không!

Không!

Anh lại cật lực lắc đầu, cười với cô, cười như đứa trẻ vừa lo sợ vừa yêu thích quá độ đến hoảng loạn thất sắc, anh vươn tay ôm lấy cô. “Em không cần nói! Anh tin! Anh biết em nói thật! Em sẽ không dối gạt anh! Em thật sự thích anh…”

Ôm cô, Doãn Đường Diêu chầm chậm thoải mái dựa đầu vào vai cô. Mái tóc ngắn của cô thơm quá, cổ cũng thơm, người cô mềm mại mà thơm phức. Anh muốn mãi mãi được ôm cô như thế này, cho dù là đang mơ, anh mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy. Vậy mà, nỗi đau sâu sắc lại mơ hồ lướt qua trong đáy mắt anh.

Được anh ôm trong vòng tay, Tiểu Mễ khóc không thành tiếng.

Cô không biết vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy tim đau nhói đến không chịu nổi, chỉ có khóc, chỉ có để nước mắt tuôn ra, cô mới không đau đớn nghẹt thở đến mức muốn chết ngay tức khắc nữa.

Màn cửa nhẹ bay bay…

Đêm yên tĩnh.

Nền gạch hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn.

Anh và cô ôm nhau.

Giống như những đứa trẻ muốn được dựa dẫm ỷ lại, anh và cô ôm chặt lấy nhau.

Thời gian biến thành lâu dài…

Một thế kỷ có lẽ cũng chỉ như một chớp mắt mà thôi.

Chap 30:


Trong vườn hoa bệnh viện Nhân Ái, thảm cỏ mượt mềm, ánh dương buổi sáng rực rỡ huy hoàng, trong không khí có mùi hương hoa thầm lặng, những giọt sương đọng trên cỏ lung linh phản chiếu ánh mặt trời.

Chạc cây rậm rạp xanh um.

Gốc cây đặt một