“Không biết.”Chap 31:
“Hở?”
“Chưa từng ăn ở đây bao giờ nên không biết món nào ngon.” Doãn Đường Diêu trợn mắt ngắm mấy cái tên đồ ăn lạ lùng. Giá cả gì mà rẻ thế này, chắc là chẳng ra gì rồi.
“Chưa ăn á? Rất nhiều thứ ở đây đều là món ăn nổi tiếng đó!”
“… Vì trước đây anh bị bệnh…”
“A, xin lỗi anh.” Cô ngượng nghịu gãi gãi đầu, đúng là liều thật.
“Em thích ăn hả?”
“Vâng.” Cô ra sức gật đầu.
“Vậy mỗi thứ gọi một phần là được chứ gì.” Anh ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ. “Này!”
“Đừng!” Cô vội vã níu tay anh. “Gọi hết làm sao ăn nổi? Ha ha, thế này nhé, anh tìm chỗ ngồi đi, em phụ trách mua đồ cho!”
“Em?” Anh có phần nghi hoặc, “Không phải chỉ cần ngồi và chọn món đưa phục vụ là được à?”
Sau khi Doãn Đường Diêu nhìn đôi tình nhân đã ăn xong rồi, đồ dọn đi hết rồi mà vẫn anh anh em em tình tứ không chịu đi bằng ánh mắt lạnh lùng và khó chịu, họ đi rồi anh bắt đầu ngồi xuống, cho rằng Tiểu Mễ sẽ về ngay, ai biết được thời gian tiếp theo chỉ nhìn thấy cô xoay như chong chóng chạy tới chạy lui, đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa.
Cái tiệm Lục Châu này đúng là nơi kỳ quái!
Tiệm ăn bình thường thì chỉ cần chọn món và đưa cho phục vụ, sau đó ngồi chờ là xong, ở đây thì lại bắt người ta đứng mua phiếu ăn, rồi tự mình đi lấy món, cháo bên ô bên phải, bún bên trái, mì các thứ ở phía ngoài, gia vị lại giấu tuốt ở bên trong, đũa, muỗng, đĩa, giấm các loại đều nằm ở những chỗ khác nhau, người mới đến chắc là sẽ bị quay mòng mòng, anh chỉ nhìn cô chạy tới chạy lui thôi mà đã chóng mặt hoa mắt rồi.
Cô chạy đến đặt một đĩa thức ăn lên bàn.
Sau đó chạy đi.
Lại chạy đến đặt một tô đồ ăn lên bàn.
Lại chạy đi.
Lại chạy đến đặt một bát đồ ăn lên bàn.
Lại chạy mất…
Lại chạy đến đặt một tô đồ ăn…
Tiếp tục chạy đi…
Doãn Đường Diêu cau mày, anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong người, nói với người phục vụ đang lau lau dọn dọn bàn kế bên:
“Lại đây!”
Phục vụ ngoảnh nhìn anh một cái, thấy bàn anh ngồi không dơ bẩn gì, lại quay đầu trở lại tiếp tục vừa lau bàn vừa ngâm nga điệu dân ca chậm rãi…
Nguồn: http://ketnoibanbe.vn/forum/showthread.php?t=44972&page=4#ixzz1RR6JBGqw
Diễn Đàn Kết Nối Bạn Bè VN
“Này! Anh là đồ ngốc à? Tôi gọi tới đây không nghe hả?” Lửa giận lại bốc lên, Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cậu phục vụ, giọng nói phát ra từ hai hàm răng đang nghiến chặt.
“Để làm gì?”
Chỉ vào Tiểu Mễ đang vội vã chạy tới chạy lui lấy đồ ăn, hít thở thật sâu, Doãn Đường Diêu cố kiềm chế cơn giận, trầm giọng nói: “Anh không thấy cô ấy đang cần giúp đỡ sao? Mau đi!”
Anh phục vụ nhún nhún vai, nói: “Tôi chỉ lo phần dọn dẹp”. Nói xong anh ta vẫn rất chậm rãi gạt đồ dơ trên bàn vào thùng rác.
Doãn Đường Diêu tức giận thực sự!
Anh đứng phắt dậy, trán hằn gân xanh, co tay thành nắm đấm, xương cốt kêu rắc rắc. Mấy vị khách xung quanh sợ hãi nhìn anh, chỉ thấy đốm lửa giận dữ dường như phóng ra từ mắt anh chàng vừa cao vừa đẹp trai, chỉ chốc lát nữa thôi, chuyện xô xát gây gổ sẽ xảy ra ở tiệm Lục Châu này!
Mọi người lo sợ cho anh phục vụ đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Mấy người phục vụ khác cũng thuỗn mặt ra.
Nhưng…