!
Haha,một cô gái thật dễ thương,trong giây lát,khoảng cách của mọi người và cô được kéo lại thật gần.Các sinh viên đều nở nụ cười.
“Tiểu Mễ!Chúng mình hoan nghênh bạn!”
Lần này là Uy Quả Quả mở đầu,lại một tràng pháo tay nữa cổ vũ Tiểu Mễ!
Tiểu Mễ cười thật tươi:”Cảm ơn!Cảm ơn mọi người!”.
*** ***
Tiểu Mễ ngồi hàng ghế cuối cùng,chỗ bên cạnh cô còn trống.Thật ra,cô rất muốn ngồi vào chỗ đó,bởi vì nó ngay bên cạnh cửa sổ,có thể hít thở không khí trong lành,có thể nhìn thấy chim chóc bay nhảy trên cành cây.Nhưng,chỗ ngồi mặc dù không có người ngồi nhưng trong ngăng bàn vẫn có hai quyển sách,bìa sách dường như đã có một lớp bụi mỏng.
Cô đưa tay vuốt tóc,do dự một lúc.
Thôi kệ,có lẽ đây là chỗ ngồi của một người hay trốn học đây.Nếu như sau này người đó thường xuyên không đến thì mình sẽ chuyển sang đó ngồi.
Cô thôi nghĩ ngợi,tập trung nghe giảng.Tiết học đầu tiên của cô là Tài nguyên nhân lực,giáo sư chủ giảng họ Truyền,khoảng trên bốn mươi tuổi.Mặc dù nội dung giáo sư Truyền giảng không phải thật sự lôi cuốn,nhưng nghe kỹ lại rất có tính lôgic.Tiểu Mễ dần dần bị cuốn hút vào bài giảng.
Lớp học rất yên tĩnh.
Các sinh viên vừa nghe giảng vừa ghi chép.
Giáo sư Truyền cũng giảng bài sôi nổi hơn.
Cho nên,khi cửa lớp học bị một bàn chân “Rầm”đá mạnh vào,tất cả mọi người đều giật mình!
Âm thanh đó thật quá mạnh!
Giống như một tiếng sấm.Một sinh viên nam mặt đầy tức giận đứng trước cửa lớp,anh ta vừa cao lớn vừa đẹp trai,tóc màu hạt dẻ,áo phông màu đen,trên mũi đính một hạt kim cương nhỏ.
Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nhìn.
Tiểu Mễ nheo nheo mắt,ngạc nhiên không nói lên lời.
Sau đó nụ cười tắt đi.
Haha,thì ra người được cô đưa đến bệnh viện lại là bạn học cùng lớp của cô.
Thế giới thật nhiều điều thần kỳ!
Anh chàng tóc hạt dẻ người bị nước mưa làm ướt,trong ánh mắt đầy sự tức giận,dưới chân đôi giày thể thao đã bị bùn đất làm cho vừa ướt vừa bẩn.
Ngoài trời đột nhiên có tiếng sấm
Haha,tý nữa thể nào trời cũng có bão.
Giáo sư Truyền sắc mặt không thay đổi,trừng mắt nhìn sinh viên nam:”Doãn Đường Diêu”,anh lại đến muộn rồi,lại còn lấy chân đạp cửa,có biết rằng như thế làm ảnh hưởng đến mọi người không?”
Các sinh viên thì thầm bàn tán.
Doãn Đường Diêu làm ra vẻ không nghe thấy,đưa tay lau nước mưa trên mặt.Giáo sư Truyền ánh mắt đầy sự tức giận.
Các sinh viên ngẩn người ra.
Doãn Đường Diêu đi qua bàn giáo viên rồi đi xuống cuối lớp,không quên buông thêm một câu nói—-
“Nhiều chuyện quá!Trời mưa,thầy không nhìn thấy à?”
Giáo sư Truyền vẻ mặt hết sức tức giận:”Thế các sinh viên khác?!Trời cũng mưa,tại sao họ không đi muộn?!Suốt ngày trốn học,đi muộn,đánh nhau sinh sự,anh vẫn chưa bị đuổi học thật là một kỳ tích!”
Doãn Đường Diêu đeo tai nghe nhạc vào,tỏ vẻ không quan tâm,vượt qua ánh mắt của các sinh viên,anh ta đi xuống cuối lớp.Anh đi đến bên cạnh Tiểu Mễ,nhìn cô.
Ngoài cửa,một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên!
Từ lúc giáo sư Truyền nói ba chữ “Doãn Đường Diêu”,hơi thở của Tiểu Mễ như dừng lại!
Doãn Đường Diêu.
Anh ta là Doãn Đường Diêu à?
Cô nghiêng đầu,ngơ ngác nhìn anh ta,tất cả sức lực dường như không còn.
Tiểu Mễ cắn môi.
Đầu óc cô quay cuồng,trước mắt dường như có một lớp sương mù,làm cho cô không thể nhìn rõ được anh ta.
“Đứng dây!Cô cản đường của tôi!”
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô.
Anh ta đương nhiên nhận ra cô