... Dây áo váy từ từ bị kéo tuột xuống, Băng vẫn ngủ ngon lành. Tên cảnh vệ cúi xuống, gần , gần hơn và...
Cạch.
- Người đẹp, em biết ta đã gặp ...
Bước chân Khang khựng lại trc cảnh tượng không thể nào dễ chịu hơn, cậu cũng bất động luôn.
Tiếng mở cửa và giọng nói của Khang bay thẳng vào tai tên cảnh vệ ... Dĩ nhiên là hắn dừng mọi động tác, bỏ tay ra khỏi người Băng . Từ từ thẳng người dậy ... từ từ quay đầu.Mặt hắn trắng bệch ra , miệng lắp bắp mãi được một từ :
- Cậu ... cả ...
Chấn Khang mặt đã tối sầm, 2 hàm răng nghiến chặt lại ... Kìm chế ! Kìm chế đã nào ... Khang bước thêm vài bước . Tên cảnh vệ cảm thấy chân tay bủn rủn.
- Cho ngươi 10 giây giải thích – Giọng Khang không lớn nhưng thực sự rất nguy hiểm – 1 ... 2 ...
- Cậu ... cậu cả ... em ...
- ... 4 ... 5 ...
- Em chỉ định chụp ... à không , không phải ... em đi ngang qua ...
- 8 ... 9 ...
- Em không định ... em không ...
- 10. Câm miệng !
* * *
Tay Khang đang rút một khẩu súng từ trong áo ra, nhưng chợt nhớ chuyện gì ... Khang bước lại phía bàn làm việc, cậu nghĩ nên dùng súng giảm thanh. Một khẩu súng khác được lôi ra cùng những hộp đạn. Vài kĩ thuật đơn giản, Khang đang nạp đạn vào súng với một vẻ khá bình tĩnh nhưng thực chất, cơ thể đang muốn phát điên lên bất cứ lúc nào.
- Cậu cả. Em sẽ giải thích, em sẽ ... – hắn nhìn Khang với ánh mắt khẩn khoản đầy tội lỗi – cậu cả cho em cơ hội ... xin cậu, xin cậu tha mạng ... – Hắn tiến lại từng bước đến chỗ Khang .
Cạch ! Khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên cảnh vệ.
- Câm miệng – Khang rít lên _ Nếu làm người tình của ta thức giấc, ta sẽ băm vằm ngươi ra cả xương lẫn thịt.
Hắn im miệng luôn.
Khang bước đến rất gần hắn, giọng nói nhẹ nhàng đi.
- Cảm giác thế nào?
- Dạ?
- Cảm giác chạm vào người tình của ta ... thế nào ?
Tên cảnh vệ toát mồ hôi hột, vẫn trả lời thật chậm:
- Phê hơn ... dùng chất kích thích ...
- Nói tiếp xem ... người tình của ta ... thế nào ?
- Đẹp ạ .
- Thế nào?
- Rất đẹp ?
- Vậy thôi ?
- Đẹp chết người ... à không , chết hàng vạn người ... à không ... chết hết đàn ông trên thế gian này ...
Khang khẽ mỉm cười, chân bước lùi ra xa, súng trên tay vẫn chĩa về phía tên cảnh vệ.
- Được lắm, ngươi phải cảm ơn cái miệng của ngươi đi. Khi bước vào, suy nghĩ đầu tiên của ta là xông đến xé xác ngươi ra thành trăm mảnh đấy ... Còn bây giờ ... sẽ cho ngươi một cái chết dễ dàng hơn.
Tên kia run bắn lên, nhưng đã biết mình thân mang trọng tội khó cứu vãn, có trách nên trách vẻ đẹp ấy làm mất hết lí trí.
Họng súng của Khang chĩa về phía một cánh tay tên kia:
- Nếu ngươi kêu một tiếng , ta sẽ thực thi hình phạt ban đầu. Phát này tặng cho bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào cô ấy
Một viên đạn bay ra ghim vào tay tên cảnh vệ, nhưng hắn cắn răng và lấy tay kia bịt lại vết đạn đang túa máu tức khắc.
- Phát này tặng cho bàn chân liều mạng dám bước vào phòng ta.
Tên ấy khụy xuống, thêm một phát vào đùi nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng.
- Phát này tặng cho đôi mát hau háu đã nhìn người con gái của ta với ý nghĩ tồi tệ.
Họng súng vẫn chĩa thẳng, kĩ thuật bắn súng của Khang thường chuẩn mục tiêu 90%, lần này chắc hẳn tên này sẽ chết ngay vì viên đạn xuyên qua mắt sẽ đâm thẳng vào trung tâm não. Ngón tay chuẩn bị giật cò súng ... thì ...
- Máu. Mùi ghê quá !
Đứng chặn họng súng của Khang là ... Hải Băng . Khang hạ súng xuống
– Làm em thức giấc sao?
Khang đã tiến lại, 2 tay vòng ôm lấy eo của Băng .
- Ta đang xử kẻ đáng chết thôi . Em muốn xem không ?
- Không !
Khang nhếch mép cười, liếc nhìn tên cảnh vệ:
- Mày có thể thôi nhìn người tình của ta hau háu thế không ? Cúi lạy cô ấy đi ... vì ta sẽ tha mạng cho ngươi tối nay, nhưng sau n