sang nói với Chấn Khang
- Chỉ là vết bỏng nhẹ, cậu có thể yên tâm!
- Vậy… có để lại sẹo không?
- Chỉ cần bôi thuốc tôi kê, sau 1 tháng chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.
- Tốt. Bà ra ngoài đi, quản lí của tôi sẽ thanh toán tiền và đưa bà về.
- Tôi biết rồi, cám ơn cậu chủ.
Bác sĩ đi rồi, Khang bước vào phòng ngủ
- Giờ là lúc em nằm nghỉ ngơi chứ không phải là ngồi mà chơi mấy cái mảnh ấy – Băng đang ngồi dưới sàn chơi xếp hình, 1 bên cánh tay được băng kín mít.
- Còn rát không?
- Vốn có rát đâu! – Băng lơ đễnh, nhỏ còn đang bận chơi xếp hình.
- Lại nữa. Rốt cuộc em là kiểu người gì vậy hả?
……… Quản lí của Khang bước vào phòng, nhìn Băng
- Cậu chủ, cô ấy thế nào rồi?
- Đấy, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Sheeply cũng thấy Băng không bình thường giống Yến Chi và quản lí của Phong. 1 người bị bỏng sao có thể thản nhiên đến vậy?
- Cậu chủ, vụ Davinci xong rồi.
- Ta biết, nếu cha không có tên trong danh sách gặp mặt, ông ấy lại chả làm ầm lên rồi.
- Cô chủ mới... chắc chắn sẽ nghi ngờ và tìm hiểu được về hệ thống an ninh nhanh thôi.
- Đó là việc của thằng 2. Dù sao cũng tiếc thật… chưa thử qua đã để cô ta thành em dâu… thằng 2 đúng là đồ có phúc không biết hưởng.
- Cậu chủ!
- Biết rồi… nhiều lời!
- Chấn Khang! – Khang giật mình vì nghe giọng nói êm ru quen thuộc gọi tên mình.
- Chấn Khang! – Băng gọi lại lần nữa. Nhỏ đang lúi húi nhìn xuống gầm giường.
- Cô không được gọi tên cậu chủ thế đâu! – Tay quản lí nhắc nhở
- Không sao! Ta đố ngươi làm cô ấy gọi ta 1 tiếng "anh" đấy.
Khang đứng dậy, tiến lại chỗ Băng
- Sao vậy, người đẹp?
Băng chỉ tay xuống gầm giường… Khang cúi xuống nhìn vào: 1 mảnh ghép nằm im lìm như trêu ngươi người khác
- Thiếu 1 mảnh có chết ai?
Băng lắc đầu
- Được rồi… Ta sẽ mua cho em bộ mới!
Lại lắc đầu
- Thế thì… ta gọi giúp việc đến khều nó ra. Được chưa?
Lắc đầu tiếp. Khang nhăn nhó
- Được được… ta lấy… ta sẽ chui vào lấy nó
Băng gật gật như 1 cái máy. Khang khổ sở… thò đầu vào… Tay quản lí suýt phì cười khi nhìn thấy cảnh ấy, vội rảo bước ra ngoài.
……….
- Thề với em là ta cố hết xăng rồi! – Khang chui đầu ra – Không với tới được. Để ta mua bộ khác cho.
Băng nhìn Khang… như nhìn sinh vật lạ
- Em sao thế? Sao đơ rồi?
Băng giơ tay… gỡ vài tơ mạng nhện trên đầu Khang xuống
- Ôi… mẹ ơi! – Khang há hốc miệng, phi vội vào buồng tắm,dùng 2 tay phủi phủi đầu lia lịa
…
Yến Chi gặp quản lí của Phong trên hành lang
- Là người thân cận với anh Phong nhất,
chắc chắn cậu hiểu anh ấy rất rõ.
- Cô chủ… cần biết gì sao?
- Nếu đã gọi tôi là cô chủ… thì mong cậu không giấu tôi điều gì. Khu biệt thự này… có 1 hệ thống an ninh vô cùng phức tạp và anh Phong là người quản lí tất cả?
Tay quản lí hơi lưỡng lự rồi cũng gật đầu
- Phải! Cậu chủ không chỉ quản lí mà còn 1 tay thiết kế và cho xây dựng..
- Có 1 lớp bức xạ bao quanh khu biệt thự khiến các loại sóng từ không thể lọt vào?
- Không ngạc nhiên khi cô chủ phát hiện ra điều này, vì không thể dùng di động, ti vi hay Internet ở đây – chỉ trừ đồ của ông chủ, 3 cậu chủ và quản lí như tôi.
- Điều đó ngăn chặn sự liên lạc từ trong ra ngoài và ngược lại, tất cả các loại máy thu hình, nghe lén, v.v… đều không thể đột nhập?
- Phải! Nhưng cô chủ được tự do đi lại nên tôi vẫn phải nói trước, cô sẽ không tìm hiểu được bất cứ điều gì đâu!
- Chẳng hạn như điều gì? Để tôi đoán nhé… là những căn phòng kín cuối khu biệt thự được trang bị hệ thống an ninh JPA cao cấp chăng?
- Dù cô có biết thì… cũng khó ma' đột nhập vào đó để tìm hiểu thông tin cho cha mình đấy!
- Ồ, t