Snack's 1967
12:41:0716/03/25
Tải BM : gocphovn.jar

pasestars [ON]
Chức vụ:admin
Đẳng cấp WapMaster Việt

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường bệnh, với cái băng tay trắng muốt, còn Tuấn… nghĩ tới đây lòng tôi vừa run, vừa có cảm giác đau nhói..

Người đâm vào chúng tôi, đã không hề có một chút gợn lòng, mà nhẫn tâm lao qua đôi chân của Tuấn, cả 2 bánh xeđều nghiến qua….

Tuấn mãi mãi, không còn chơi bóng đá được nữa, còn tôi, từ đó, tôi cũng trầm mặc hẳn đi, hôm đó tôi cầm lái, và khi người thanh niên đó tới, tôi theo bản năng nhảy ra ngoài, và Tuấn vẫn còn đang nghêu ngao hát.. đó là lỗi lầm lớn nhất mà tôi tự cảm thấy là mình phải chịu trách nhiệm. Mặc dù sau đó, Tuấn có bảo tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho mình, và vì thế, cứ mỗi lần ra sân đá bóng, tôi lại nhớ tới Tuấn, người bạn mà tôi sẽ không thể quên trong cuộc đời, người anh em chí cốt của tôi……

Và giờ đây, tôi lại xỏ chân vào đôi giày mà tôi và Tuấn cùngmua, để chiến đấu, vì danh dự của lớp, đã lâu rồi, tôi khôngcó cái cảm giác, đôi giày ôm trọn cả bàn chân, giống như một phần trên cơ thể mình..

- Để tớ vào sân...

Chap 10: Quyết đấu

Cả bọn nhìn tôi như thằng từ trên sao hỏa xuống, kể cả con gái, lẫn con trai, và ngạc nhiên nhất có lẽ là thằng lắm mồm

- Bác học vào sân, đùa à, ông trói gà còn không chặt mà đòi, thằng lắm mồm vừa cười vừa nói…

- Chưa thử sao biết hả mày.. tôi cười..

- Vậy cậu đá ở vị trí nào…

- Tiền vệ trụ, cùng với Vũ, để tớ theo kèm thằng Tú cho..

- Có khả thi không vậy.. thằng Vũ hỏi tôi..

- Cậu chỉ cần lót cho tớ, và nhận bóng sau khi tớ xong việc, vậy thôi, tôi cười..

- Đằng nào cũng đang thua, còn chẳng lên được bóng, cho bác học thử xem sao các cậu… thằng Thắng hô

- Nếu bác học đá được, thì tao nguyện làm trực nhật thay cho nó.. thằng lắm mồm vẫn tiếp tục..

- Ok, mày nhớ mồm nhé… tôi cười

- Đức ơi, cố lên, Đức ơi, cố lên bọn con gái hô ầm ầm….

Đã lâu rồi, 1 năm trôi qua, tôi không hề ra sân bóng, trong đầu tôi, kí ức về Tuấn ùa về, những ngày hai thằng sát cánh bên nhau, cùng đá bóng, những lúc tôi chuột rút, nó lao tới căng cơ chân cho tôi…. Đó mãi là những kí ức đẹp, vàgiờ đây, tôi tạm thời quên nó đi, để mang về, vinh dự cho lớp, ít nhất, tôi có thể cống hiến một chút gì đó, cho lớp, cái mà tôi đã không làm, từ rất lâu…

Số 14, số áo mà tôi đã từng mang, và cũng là con số may mắn…

Cường và Vũ giao bóng, bóng lăn về phía tôi, cảm giác chạm bóng, cái vật làm say mê biết bao nhiêu người, làm đắm say bao nhiêu con tim trên toàn thế giới..

- Người mới hả.. để xem nào.. Tú đến bên tôi..

- Sẵn sang thôi ông bạn..

Tôi đưa bóng qua hai chân, đảo qua đảo lại, Tú cũng đã bắt đầu nghiêm túc.. Cu
<<1 ... 3031323334 ... 46>>