khăn tắm quanh hông theo cái kiểu…hời hợt, dễ rơi…mơi chăng?
Và y như rằng, chiếc khăn đã vô tình móc vào thành cửa để đến khi hắn cất bước tiếp tục tiến ra phía trước thì…tuột…khăn buông mình choàng nhẹ lên mặt đất!
Cảnh tượng hãi hùng khiến cho con bé” giật – mình – trố – mắt – ra – nhìn – rồi – hét – lên – hoảng – hốt”:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
Vừa hét, nó vừa ôm con mèo chạy cuống cuồng về nhà, đầu óc rối tung và đóng sập cửa lại, nằm lên giường, nó úp cái chăn vào mặt rồi hét lên rối rít.Mặt đỏ bừng, mắt nhắm tịt không dám mở ra, miệng chỉ lẩm bẩm và đầu óc thì loạn hết cả lên vì chỉ” những hình ảnh đó”.
- Huhuhu!! Ghê chết đi được ý!! Eo ơi! Cái gì mà xấu thế! Eo ơi! Kinh chết đi được ý!! Eo ơi! Hỏng hết cả mắt người ta rồi! Eo ơi! Vừa to vừa dài vừa xấu xí ý…trông như cái vòi voi ý!! Eo ơiiiii!!!
Cheer nằm hét phía bên này, thì cũng phải mãi đến một lúc sau.
Ừm! Chắc cũng phải mất đến một lúc thì cái tên ngơ ngơ ấy mới kịp định thần lại được.Tiếng hắn bắt đầu hét còn to hơn cả con bé, âm thanh vọng nguyên cả một góc sân của khu nhà mới tới.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…(cái gì vừa xảy ra thế nhờ?)
…
Cả đêm hôm ấy, Yanbi và Cheery đều không tài nào ngủ được, đầu bọn chúng cứ rối tung lên vì cái chuyện hồi chiều, thật khủng khiếp! Yan cứ nghĩ rằng như thế là mình đã bị mất zin, còn Cheer thì bối rối vô cùng vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy” cái thứ kinh khủng ấy!”…
…
Sáng hôm sau, Cheer ngủ gần chết, nó còn ôm con thỏ và gác chân lên bé gấu, đầu vẹo xuống cuối giường, chân vắt ở đầu giường…dáng ngủ cực xấu! Phải mãi đến một lúc sau, khi tiếng chuông đồng hồ báo thức “đột ngột” reo lên theo như cái giờ mà con Cheer đã đặt sẵn sàng ngày thì nó mới chịu tỉnh dậy.
Mắt nhắm mắt mở, nó vơ lấy chiếc đồng hồ, tay quờ quờ bấm vào nút tắt…rồi lại ngủ tiếp.Phải đến ba bốn lần như thế, cứ bật dậy, rồi ngồi một góc, tay nọ bấm tay kia…tự nhủ lẩm bẩm trong lòng nhưng mà mắt thì vẫn nhắm tịt.
- Dậy hông ta? Mình có nên dậy luôn hông ta? Dậy hay là ngủ tiếp đây ta?…Thôi! Ngủ tiếp! – Nghĩ vậy, nó lại nghẻo phắt người ra giường rồi tiếp tục ngáy khò khò (Đó là khi quá trình dằn vặt lương tâm” bị” chấm dứt!).
5 phút, rồi 10 phút…
Đợi mãi, đợi mãi, mẹ không thấy Cheer ngủ dậy, bực mình, bà đành phải lết cái thân già lên gọi nó…Ây da!
- Maiiii! Dậy mauu!! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả!!!
- Ơ mẹ! Vẫn còn sớm mà…mới có…– Vừa nói, nó vừa ngơ ngác hướng mắt về phía cái đồng hồ” bây giờ là 6 giờ 25 phút” – Ối giời đất ơi!!! Muộn thế này rồi sao mẹ còn không gọi con!!!
Nói rồi, nó vội vàng nhảy phắt xuống giường và lóc cóc chạ