rave; thể hiện.Nhận bà – 1 lão ăn mày làm sư phụ là điều quái dị nhất mà con bé có thể nghĩ tới…Thế nhưng, nó đã làm.
Ngoài việc hẹn nó vào 5 giờ chiều mỗi ngày sau khi tan học tại khu tập thể gần trường để dạy võ, bà không còn cho nó biết thêm gì về mình nữa.Đặc biệt, nó tuyệt đối không được phép dẫn người lạ đến gặp bà…Vì một lý do nào đó…
—–
Trở về nhà là lúc nó cảm thấy tâm hồn mình được bình yên nhất.Nó thích được cầm cái vòi nước, đưa lên ngang người rồi vặn cái voan màu đồng khiến cho nước bắn tóe ra thành từng làn rào rạt.Nước đọng trên lá và thân cây, ánh lên màu xanh man mát của buổi chiều tà đã ngả sang dạ tím.Nó thích cái cảm giác được cho cây ăn no và từng tán lá cũng khẽ rung mình rối rít cảm ơn nó.Có lẽ, chăm cây là sở thích duy nhất mà nó được thừa hưởng từ người mẹ trái tính của mình.Ngoài ra, hai mẹ con hoàn toàn không còn một điểm chung nào với nhau, cứ hễ nói chuyện là cãi vã, ngay đến cả việc nó cố đem con mèo Nhan Nhan về nuôi cũng là một lỗi tày trời mà mẹ nhân đó để mắng nó suốt cả tháng ròng rồi mới chịu chấp thuận.Thế nhưng mà bây giờ, sau khi có con mèo bầu bạn mỗi lúc một mình buồn chán…nó còn có cảm giác mẹ cưng con Nhan Nhan hơn cả mình!
Nhắc đến Nhan Nhan, chợt, nó nghe thấy tiếng “méo!” khi con mèo vừa mới nhấc chân nhảy sang ban công nhà hàng xóm mới.
” Ôi trời! Mẹ còn chưa sang chào mà mày đã muốn ra mắt mình với lũ cá nhà người ta rồi hả Nhan Nhan!” – Thầm kêu lên trong đầu, Cheery vội vàng nhảy sang cùng “con nhóc “.
Lóc cóc trèo sang ban công nhà phía bên kia, nó cố gắng từng bước thật nhẹ nhàng, nhanh thoăn thoắt tóm lấy con mèo rồi ôm trầm nó vào lòng, vuốt ve vỗ về và tét nhẹ vài cái vào mông, mau chóng bế lấy cục thịt rồi vội vã trèo về phía ban công nhà mình, mong cho không ai kịp phát hiện.
Một bước, rồi hai bước…
Cái ban công nhà này thiết lập hàng rào nhiều chậu cây cảnh quá khiến cho nó” phải – lỡ – bị – đạp – vào” một chậu! Thế là thôi! Công sức giữ gìn sự yên lặng đã tan thành mây khói! Chiếc chậu hoa nghiêng mình ngã xuống và rải rác trên mặt đất bằng những mảnh cơ thể đã vỡ tan của mình.
” Ối giời ơi! Thôi chết tôi rồi!” – Lỡ miệng hét ầm lên như thế…tiếng động này đã khiến cậu chủ nhà đang ung dung trong phòng tắm cũng không thể yên lòng mà buộc phải lết cái thân mình ra ngoài ban công, tìm hiểu xem có chuyện gì.
Giật mình quay ngoắt lại đằng sau, xuất hiện trước mắt nó bây giờ là một người con trai cao sừng sững, dáng vẻ cực đô với làn da rám nắng và khuôn mặt manly.Nhưng, điểm làm nó chú ý nhất vẫn là…anh ta không mặc quần áo, đã thế lại còn chỉ quấn một chiếc