Polaroid
05:08:4208/07/25
Tải BM : gocphovn.jar

pasestars [ON]
Chức vụ:admin
Đẳng cấp WapMaster Việt

irc;n lắc đầu nguầy nguậy – Dạ thôi ạ ! Anh có việc thì cứ về trước đi ! Để em ở đây một mình cũng được .

- Em chắc chứ ? – Anh nhìn nó , một ánh nhìn lo lắng xen lẫn đầy nghi hoặc .

“ Con bé vẫn luôn giữ cảnh giác với mình ! Cũng chẳng thể trách được ! “ – Ryan thở dài , im lặng trong giây lát , rồi anh quyết định chào nó và về trước , không quên để lại lời nhắn nhủ “ Anh về tắm rồi đi tập , látnữa anh sẽ quay lại ! Em mệt thì cứ ngủ một lát đi nhé ! “

“ Chà ! Dịu dàng thật ! Nếu mà lúc nào cũngnhư thế này thì có phải là ai cũng quý không ! “ . Con bé thầm nhủ trong lòng rồi nhoẻn cười chào hắn .

Đó là nụ cười thật lòng nhất mà hắn được nhận lại trong ngày hôm nay.

Tất nhiên , sự giả tạo và đề phòng mà trước đó Cheer dành cho anh , anh hoàn toàn đoán được .

Chỉ là giả vờ với nhau cả thôi !
Chap 30 : Thức đêm mới biết đêm dài …

Anh về rồi , cố giả vờ tỉnh táo cho đến khi bóng anh đi khuất hẳn , nó mới dám thả lỏng mình mà ngồi bệt ra ghế , nói đúng hơn là nằm gục .

Thở dài … thật dài …

Cố gắng nhắm mắt lại ngủ , nhưng cứ mỗi khi hai bờ mi khép lại , những hình ảnh vô hồn ấy lại hiện ra , như muốn hút nó cái hốsâu thăm thẳm , “ lực hấp dẫn “ vô cùng đáng sợ !

Vội vàng mở mắt , nó phát hiện là mình không thể ngủ . Ngủ mà như tra tấn thế thìkinh khủng lắm ! Thôi thì đành thức . Ngồi im lặng một lúc , vô tình lại nhìn vào mặt ghế , những đốm đen như những chú hắc cừu đang lổn nhổn trên mặt ghế màu trắngsữa cứ nhấp nhổm phập phồng tựa như những đám mây đang không ngừng di chuyển khiến đôi mắt nó không tài nào dừng lại được .

Mệt mỏi ! Quá mệt ! Thật sự đôi mắt nó đang rất trĩu nặng , nhưng lại không dám nhắm , bởi nó biết trước những hình ảnh kia sẽ lại hiện lên khi nó nhắm mắt lại , và nó thấy sợ điều đó . Cố gắng dứt mắt ra khỏi mặt ghế , con bé lại đưa cái nhìn của mình xuống mặt đất . Mặt đất màu thạch anh , ánh lên những hoa văn trôi nổi của chùm đèn hoa sen được chạm khắc tỉ mỉ treo trên trần nhà đang phản chiếu ánh sáng xuống . Lại chuyển động , lại không ngừng thay đổi , sao những hình này cứ chảy dài mãi thế ! Tại sao không dừng lại?! Tại sao không cho đôi mắt nó nghỉ ngơi… dù chỉ là một chút thôi !

Cơ thể nhỏ bé đang cố gắng gượng chống lại tác dụng tinh thần của thuốc , nó cố gắng bấu mạnh vào tay bắt mình phải tỉnh, tuyệt đối không thể mơ mơ màng màng như thế này được . Ngớ ngẩn quá !

Đang ngồi hoang mang dưới tầng một , bỗng , có tiếng gọi rất to , tiếng cười nắc nẻ của mấy thằng con trai từ tầng năm đang ngày một tới gần … mỗi lúc một rõ rệt …

- Mai ơi ! Mai !

- Ơ con Mai đi đâu rồi nhỉ !

- Chắc là nó về rồi !

- Mẹ ! Về lúc nào mà nhanh thế !

- Thế thôi ! Đưa con Hường vào 402 đi !

…………

Bọn nó … đưa con Hường vào 402 để làm gìthế …

Chỉ