;ng mở mắt !
Nó thở dốc , vội vàng đòi anh đưa xuống tầng một , lấy một cái lý do đơn thuần là muốn trang điểm lại vì nghĩ mình bây giờ trông rất xấu . Anh khẽ cười , rồi lại cùng nó vào cầu thang máy . Lúc đứng trong cầu thang , nó nép vào một góc cách xa anh , tuyệt nhiên vẫn chưa cảm thấy có sự an toàn khi ở cạnh con người nguy hiểm này .
……………….
Xuống tầng một , nó nhanh chóng chạy vàoquầy thu ngân , vớ vội lấy cái túi xách rồi lại bắn thẳng vào phòng vệ sinh , đóng cửa cái rầm rồi trốn biệt ở trong đó .
Lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của đứa con gái mười tám tuổi ở trong gương , nó gần như thất kinh khi phát hiện ra bọng mắt đã trở nên thâm quầng lẫn trong cái nhìn mệt mỏi , đôi môi trước đó còn hồng hào màu phớt đào nay đã trở nên nhợt nhạt , khô khốc như người ốm …
“ Sao lại xấu thế này ? Xấu như thế này là sao ???!!! “ – Thật không thể tin được ! Vội vàng lôi hộp kem nền ra , nó chát như điên vào mặt một cách vô thức cho đến khi khuôn mặt lem nhem đầy những phấn , mỗi chỗ loang lổ một ít trông không đồng đều chút nào , rồi lại lôi cây son màu hồng đào ra , quệt nghuệch ngoạc trên đôi môi đã ngả màu tím tái .
Sau một hồi lóng ngóng bôi quết , cuối cùng nó vẫn kịp nhận ra , lớp mặt nạ son phấn rút cục cũng chẳng có tác dụng gì trong lúc này . Thuốc – đã làm hại cơ thể nóvô cùng . Phá hoại nhan sắc vốn có phần khiêm tốn của con bé đến mức thân tàn ma dại như thế này sao … hay đây chỉ là do ảo ảnh ? Con bé cũng chẳng rõ nữa !
Lắc đầu chán nản , nó lại thảm hại lê bước dặt dẹo lết ra ngoài phòng khách , nơi có Ryan đang ngồi đợi ở đó .
Anh hỏi .
- Em làm gì mà lâu thế ?
- …. – Cheer chẳng buồn trả lời , nó nghĩ , lúc này mà bảo em vừa mới trang điểm xong thì chắc anh sẽ cười vào mặt cái con trông như tuồng chèo thối mũi mất !
Thấy nó bần thần ngồi xuống , nhìn có vẻ như đã thật sự kiệt sức , trông rất tội ! Thật giống như một chú mèo con vừa bị dìm nước , cần người chở che vậy . Anh rất muốn tiến lại , ôm nó vào lòng mà an ủi … nhưng lại tự dằn lòng mình rằng không thể, vì vẫn chưa đến lúc . Vậy nên anh chỉ lặng lẽ đứng dậy , đi ra rót cho nó một cốc nước lạnh , bảo nó uống cho tỉnh rượu .
Cầm lấy cốc nước anh đưa trong tay , nó khẽ xoay nhẹ rồi mỉm cười cảm ơn , lúc đưa lên miệng uống , cảm nhận dòng nướcmát đang tuôn trào trong cơ thể mình , nó cảm thấy đôi phần mệt mỏi đang dần tan biến .
- Em về không ? Anh đưa em về .
- Bây giờ á ? – Nhìn vào đồng hồ , con bé chần chừ vì lúc này mới là 4 giờ 20 , ngoài trời lại tối như vậy , giờ này mà nếu có về thì cũng chẳng thể mở cửa , con gái con đứa đi đêm về hôm sẽ bị hàng xóm đánh giá , mà biết đâu chắc gì anh đã đưa nó về thẳng nhà ? Một loạt câu hỏi nghi vấn chợt dậy lên trong lòng khiến con bé đột nhi&ec