a hoa.Thích ăn no dửng mỡ à! Đã thế thì…Được! Tao sẽ chỉ cho mình cây ngoan uống nước thôi.Còn mày…định cứng đầu với tao à! Thế thì nhịn nhé! – Vừa nói, bà vừa cầm cái bình phun nước, tưới nhẹ nhàng vào “cây hoa ngoan” và ngúng nguẩy bước đi, quay lưng về phía “cây hoa hư” rồi tưng tửng xuống nhà.Để lại một vẻ mặt vô cùng ngơ ngác cùng hiện lên trên khuôn mặt của hai đứa con gái.
Cái QuỳnhQuỳnh bất giác bần thần lên tiếng.
- Chị…bệnh này có lây truyền không đấy?
- Phù! May mà không lây! Không thì chắc chị cũng chẳng còn đứng được ở đây để mà nói chuyện với mày! Thôi kệ đi! Mẹ chị hơi…ý mà! Để chị tưới cho cái cây “hư” này đã! Khổ thân nó quá! Bị phân biệt đối xử y như mình với thằng Quân.
Nghe bà chị nói thế, cái Quỳnh lại khẽ bật cười.Nó biết rằng trong gia đình này, chị Mai bị đối xử phân biệt hơn với anh Quân nhiều mà.Bác của nó cứ thích trọng nam khinh nữ thế thôi.Nhưng cũng còn nhiều nguyên do khác nữa…Dù vậy cũng thật là phong kiến quá!
- Uống nước đi cây! Uống no rồi thì nhanh chóng nở ra hoa em nhé! Không thì cẩn thận lại bị mẹ chị cắt phéng đi cho mà coi đấy! Hì hì! – Vừa nói, nó vừa nhẹ nhàng đặt cái bình tưới cây xuống, rồi lóc cóc dắt con em ra chỗ rìa ban công, hí hửng chỉ về phía mấy bồn cây của nhà bên cạnh.
- Thấy gì không?
- Thấy gì cơ ạ! – Cái Quỳnh vẫn tròn xoe mắt nhìn, nó cố giương lên thật căng để tìm cho ra cái vật mà chị nó đang ám chỉ.
- Hừm…thì là cây khế ý! Cây khế sum suê! Toàn những quả ngon! Ôi ôi! – Vừa nói, mắt cái Cheer lại vừa rung lên một vẻ thèm thuồng xen lẫn những tia nham hiểm.
- Này này…chị không định hái trộm mang về ăn đấy chứ! Còn xanh lắm đấy! – Cái Quỳnh khẽ giật nảy mình trước vẻ mặt vô cùng khó hiểu của bà chị.
- Oh no! Chị hái cái thứ này về ăn làm gì.Nhưng nhìn đây này! Có trò hơi bị hay!
Nói rồi, nó lập tức với tay ngắt lấy vài quả khế còn sượng xanh lè và vung tay, nhắm thẳng về phía con chó lông xù đang nằm cuộn tròn mình đón nhận ánh nắng của một buổi chiều hè dưới sân nhà hàng xóm.Thật không thể chấp nhận được cái cảnh yên bình đó! Con Cheer quyết định phá cho bằng được.Thế là…một…hai…ba…nào ta cùng ném!
Chỉ một phát quăng thôi, quả khế xanh lè đã bay trúng đầu con chó.Nó đang nằm ngủ ngon lành thì ăn trọn một “quả tạ” không biết từ đâu bay vèo xuống đầu đánh thức cả giấc ngủ đang vào hồi yên ả nhất của mình.Con chó tức khắc thì dựng ngược lên sủa ầm ầm cả một góc nhà.Chả thấy có thêm hiện tượng gì phản xạ lại, nó quyết định ư ử thêm vài tiếng rồi lại nằm xuống, mong rằng có thể ngon lành ngủ tiếp.
Nhưng, thật không may! Phát này thì đến Quỳnh.Làm theo lời của bà chị.Có lẽ cũng thuộc d