Old school Easter eggs.
16:05:3424/03/25
Tải BM : gocphovn.jar

pasestars [ON]
Chức vụ:admin
Đẳng cấp WapMaster Việt

y chốc mà tan hoang như cái ổ chuột.À mà không! Phải nói là cái ổ chuột chẳng mấy trông đã trở nên càng tan hoang mới đúng!



Đêm hôm đó, sau khi Yon về, chỉ còn một mình Chan, hắn lại ngồi cặm cụi đọc tất cả các thông tin có thể kiếm tìm về con bé, để hiểu, và dễ “chiến đấu” hơn.



Sáng hôm sau, trời mưa lớn, đó là một trận mưa rào cuối thu, nó làm gột sạch đi những vướng mắc trong tâm hồn nhưng lại dậy lên trong lòng ai đó những nỗi nhớ…về quá khứ…về một thời…với một người con gái!

Đó là tất cả những gì mà Cheer có thể biết về quá khứ tình cảm của Chan, nó khá mờ nhạt, nhưng đọc qua trên plus của thằng Chan thì nó cảm thấy thế.Mưa rồi, chắc là hắn đang buồn, liệu có quên đi cuộc hẹn gặp gỡ của chúng nó ngày hôm nay không nhỉ? Cheer chợt khẽ nhíu mày, trong lòng nó bỗng thấy khó chịu vì cảm giác mình bị lép vế.

À mà thôi! Mưa thì ở nhà.Đợi hết mưa đã rồi hãy đi.Dù sao thì cũng chả quan trọng gì mà.Một cuộc hẹn cá cược mà thôi.

Cheer khẽ cười, đó là một nụ cười nhạt.



Chan vẫn ở nhà, nhìn qua lớp kính trong suốt đang lẫn vào những giọt mưa bắn tí tách vào trong hiên nhà, qua hàng ban công, hắn có thể thấy mưa đang giăng thành những lớp lưới dày đặc màu trong suốt đang đan xen vào trong không gian một màu xám đục bao trùm lấy mọi thứ.Tưởng chừng như có thể nuột chửng được tất cả vậy.Nếu bước ra ngoài đó, liệu có sợ ký ức sẽ quay về? Rồi sẽ lại hỏng bét mọi chuyện.Bởi vậy, Chan cứ đi đi lại lại trong nhà mãi, hắn không dám bước ra ngoài, chỉ dám nhìn mưa qua lớp kính trong suốt ấy mà thôi.Kính chặn được mưa, nhưng có chặn được những nỗi niềm mà mưa đang giăng kín trong lòng của hắn…con đường dẫn tới tim, xa thẳm nhưng thật gần.

Nghĩ ngợi gì đó, Chan vội khoác áo vào rồi bước vụt ra ngoài.

Màn mưa ôm lấy hắn.



Chan đã đợi Cheer khá là lâu.Âu cũng chỉ là do tính hiếu thắng của hắn.Hắn không muốn bỏ cuộc chỉ vì những suy nghĩ yếu mềm như thế.Hắn muốn giành lại thế đứng đầu như những ngày mới bước vào trường và được làm cầm trịch.Hắn nhất định phải cho con bé này phải quỵ lụy vì mình.Nghĩ vậy, Chan vẫn tiếp tục mím môi chờ đợi dưới màn mưa, mặc cho mọi người rủ nhau vào bên trong hoặc kéo nhau đi về hết.

Phải đến hơn một tiếng sau, khi mưa đã ngừng rơi, không thể nói là tạnh hẳn, vẫn còn một chút lâm thâm, nhưng có nắng.Nắng này nhẹ lắm, không đủ làm ai thấy nóng hay tức bực cả, vì mưa đã dội cả những sự bực tức đó đi theo làn nước của mình rồi.Nó làm cho tâm hồn người ta thấy thật mát và sảng khoái.Vì thế nên, khi nhìn thấy con Cheer đang lóc cóc chạy đến từ phía xa, hắn không quát, mà cũng chẳng lên tiếng, đơn giản chỉ vì chán chả buồn nói!

Từ đằng xa, con Cheer đã nhìn thấy thằng Chan, hắn mặc một chiếc áo khoác baby milo và quần tụt màu đen với hoa văn m
<<1 ... 3839404142 ... 260>>