mặt bí xị này.
Khi bạn giả buồn, bạn có thể cười được, nhưng khi bạn buồn thật, thì đó cũng chỉ là cười buồn. Và tôi thì chẳng hề muốn phải buồn rầu trước mặt Vy chút nào, em rất tinh ý, dò hỏi một phát chắc tôi sẽ khai huỵch toẹt ra hết mất thôi.
Nhưng có gì để mà khai, khi tôi đã dứt khoát với Tiểu Mai rồi thì còn gì để mà nói nữa ? Tâm trạng nào để mà nói nữa ?
Vào giờ học, tôi có đôi lúc lại nhìn sang hướng Tiểu Mai, và lần đầu tiên trong suốt năm tôi thấy nàng lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm những gì thầy giáo đang giảng bài trên bảng.
Và cái gì tới nó phải tới, thầy Toán sau khi để ý thấy Tiểu Mai không chú ý suốt từ đầu buổi đến giờ, dù thấy đã mấy lần vờ ho húng hắng để nhắc chừng nhưng nàng cũng vẫn không có vẻ gì là nghe thấy.
Thầy Toán gấp sách lại gọi :
- Trúc Mai, em có nghe tôi giảng bài ko đấy ?
Tiểu Mai vẫn yên lặng, và giật mình quay lại khi nhỏ H kéo tay nàng.
- Diệp Hoàng Trúc Mai ?
Thầy Toán khẽ dập cây thước xuống bàn.
- Dạ ?
Nàng từ từ đứng dậy, và tôi trông Tiểu Mai chẳng có vẻ gì là e ngại hay sợ sệt sẽ bị điểm kém hay phải vào sổ đầu bài.
- Nãy giờ em có nghe tôi giảng bài trên lớp không ?
- Dạ, thưa thầy không !
Tiểu Mai lắc đầu khẽ đáp, nhưng cả lớp thì ngạc nhiên ồ lên rõ to, tiếng xì xào bàn tán về một hiện tượng lạ, hẳn rồi, xưa nay tính khách quan ra thì Tiểu Mai là học giỏi nhất, và chăm nhất 10A1, hiếm có chuyện bị điểm thấp, và tuyệt đối không có chuyện nàng không nghe giảng bài hay đùa giỡn trong giờ học như bọn tôi.
Thầy Toán nhăn mặt đưa tay ra hiệu bảo cả lớp yên lặng.
- Tại sao em không chú ý học ?
- Dạ…thưa thầy, em hơi mệt ! – Tiểu Mai trả lời.
- Có thật không ? – Thầy hỏi gặng.
- Dạ, đêm qua em mắc mưa nên bị cảm mạo ! – Nàng đáp.
Cam đoan rằng cả lớp chỉ một mình tôi là cảm thấy rằng lời vừa rồi của Tiểu Mai như là một lời trách cứ, tôi đâm ra không dám nhìn thẳng lên nữa, cúi mặt chăm chú vào quyển sách toán trước mặt.
- Ừm….vậy em xuống phòng y tế nghỉ chút đi ! – Thầy dịu giọng nói, vì dẫu sao Tiểu Mai xưa nay cũng nghiễm nhiên được thầy xếp trong số 2 học trò cưng cùng với tôi.
- Dạ….em ngồi nghỉ tại chỗ cũng được ! – Tiểu Mai lắc đầu rồi ngồi xuống.
Khi sự việc xảy ra một lần, mọi người còn nghĩ đó là sự thật, nhưng khi nó xảy ra liên tiếp hơn hai lần thì thiên hạ đã bắt đầu ngờ rằng có lí do gì đó đằng sau hiện tượng lạ 10A1 này.
Giờ Anh văn và giờ Sinh tiếp theo, Diệp Hoàng Trúc Mai là cái tên bị xướng lên nhiều nhất, cô Hiền sau khi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Mai không đọc thuộc nổi đoạn ngữ văn thì chốc sau đã phải lắc đầu khi cô học trò cưng bỏ trống bài kiểm tra nhanh 5 phút. Gặng hỏi mãi cô cũng chỉ lờ mờ đoán được rằng có thể Tiểu Mai bị bệnh hoặc buồn chuyện gia đình. Và cô Sinh thì gần như phát cáu khi gọi mãi mà nàng cũng không lên bảng trả bài, đến khi thằng X gọi rõ to thì Tiểu Mai cũng lại mới giật mình mà đứng lên, bối rối giải thích nàng….bị bệnh.
Cả lớp nhìn nhau với một câu hỏi duy nhất, Trúc Mai hôm nay bị làm sao thế này ? Em Vy thì quay xuống nhìn tôi ý như em ấy cũng chẳng hiểu gì, muốn xem tôi có đoán được gì không, nhưng tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ. Thằng T thì cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế, mong được thế chỗ trả bài cho Tiểu Mai.
Chỉ duy nhất có một mình K mập là nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi, vì lúc đầu giờ tôi đã trót nhờ nó xem có Tiểu Mai trong lớp không, và bây giờ nó liên hệ ra ngay lập tức.
Giờ ra chơi, tôi lẻn ra ngoài ghế đá ngồi một mình cho yên tĩnh, thì K mập lù lù bước tới ngồi xuống cạnh bên hỏi :
- Chuyện gì thế ?
- Chuyện gì là chuyện gì ? – Tôi vờ không hiểu.
- Mày đừng xạo, tao đoán chắc chắn mày có liên quan đến chuyện của Mai hôm nay ! – Nó lắc