te;n hẳn cái quán cafe gia đình này!
-
Sáng hôm sau, vừa đến lớp, nó đã nghe thấy lũ bạn xì xào.Đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn rồi thầm thì to nhỏ về con bé.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Bước vào lớp, đưa ánh mắt quét một vòng xung quanh, khi đã cảm thấy những tiếng rì rầm đã chấm dứt hẳn, nó mới ngồi lại vào phần ghế của mình rồi đưa ngón tay móc nghéo gọi thằng Ben lại, hỏi chuyện.
- Lại có chuyện gì à?
Trước ánh mắt lạnh lùng lẫn nghiêm túc của con Cheer, Ben không dám giấu giếm, nó đành mở miệng nói ra sự thật.
- Ừm…có chuyện rồi mày ạ!
Kéo thằng Ben ngồi xuống gần lại cùng mình, con Cheer khẽ cúi mặt gần sát vào mặt thằng Ben rồi lầm lì hỏi tiếp.
- Chuyện gì?
Nắm lấy bàn tay con Cheer đang giữ ở cổ áo mình, thằng Ben khẽ đẩy nhẹ ra rồi lúng túng…
- À ừ…mà là…– Ben lúng túng…
- Làm sao!!! – Cái Cheer gằn giọng quát lớn.
- Híc! Thì vẫn là tại cái vụ mày đánh thằng Chan hôm qua ý! Nghe tin nó bị hạ gục chỉ bởi một cú đấm của đứa con gái mới vào trường.Tụi cầm trịch ở trường khác không tin nên chúng nó muốn đến đây gây chiến với trường mình để thử sức mày!
- À…ra thế! Muốn thử sức tao à? Để xem chúng nó có đủ bản lĩnh không đã nhé! – Vừa nói, con Cheer vừa cười khẩy.Nghĩ ngợi gì đó, rồi nó lại quay sang hỏi con Ben – Bọn đàn em trường mình đâu hết rồi?
- Chúng nó á…trốn hết rồi! Sau vụ hôm qua mày bất ngờ đánh bại thằng Chan rồi lên làm thủ lĩnh, vẫn chưa có nhiều người hoàn toàn muốn theo đâu.
- Hiểu! Chắc chưa đủ thuyết phục đây mà.À này! Mày có quen nhiều người trong trường không?
- Cũng có tí quen biết! – Ben chắc chắn với lời nói của mình.
…
Trong lúc đó, tại bệnh viện, Chan đang nằm kêu rên vì vết thâm quầng vẫn còn lằn sâu trên bụng mình từ lúc bị con Cheer đấm tới giờ.
- À gừ! Đau quá! Chết tiệt! Con ranh khốn kiếp! Nó đấm gì mà mạnh thế không biết! Quái vật chứ không phải người.– Vừa nói thằng Chan vừa ôm bụng thương xót cho làn da trắng trẻo mịn màng của mình nay đã bị…tì vết!
Bất ngờ có tiếng người bước vào kèm theo cái giọng an ủi theo kiểu đả kích đúng hiệu thằng Yon.
- Thôi đi ông! Con trai con đứa! Có mỗi vết thụi mà làm gì kêu ghê thế! Tôi đi từ hành lang còn nghe thấy tiếng ông rên, hết muốn nhận làm bạn luôn.– Vừa nói, nó vừa khẽ lắc đầu làm vẻ chán nản.
Cầm gái cốc, thằng Chan quăng lên phi suýt trúng đầu thằng Yon, may mà hắn né được.Yon giật mình, hắn gào lên, tí thì phi cả bó hoa huệ vào người thằng bệnh nhân.
- Mày không thể ném bằng gối được à??
- Tao không thích đấy thì làm sao? Ném bằng cốc cho cái mặt mày nó tì vết!!
- Thằng điên! Mày bị ảnh hưởng bởi quảng cáo Pond’s qu&aac