ute; vài con quái vật mới đấy! Đảm bảo con Cheer sẽ chết ngất cho mà xem! « – Nhớ lại lời thầy Yon dặn dò, Chan lại khẽ cười khẩy.Nghĩ kĩ rồi, hắn quyết định dắt thẳng con Cheer tới nhà ma.
Vừa mới bước tới cửa nhà ma, Cheer đã vội khựng lại, nó sợ mấy thứ ma quỷ này mà.Lần này thì Chan tìm hiểu đúng thông tin về con bé rồi…
- Mau vào đi! Tôi mua vé rồi đó!
- Ai bảo muốn vào chứ! Ai bắt anh mua vé trước hả! – Cheer gào lên, nó giẫy nẩy rồi tính chạy vụt ra ngoài…nhưng không may, lại bị thằng Chan tóm tay lại.
- Không muốn cũng phải muốn.Ai bảo cô phá hoại cái quần của tôi! Đây là sở thích của tôi! Hẹn hò mà! Phải chiều nhau chứ! – Nói rồi, Chan khẽ nhoẻn cười đầy đắc ý rồi kéo vụt Cheer vào, không quên bo cho anh gác cổng – Anh làm ơn canh cửa thật kỹ, tuyệt đối không được mở ra kể cả có tiếng kêu gào thảm thiết đến đâu nha anh!
…
Cùng tung tăng bước vào nhà ma, ban đầu, chỉ có một vài ánh sáng xanh đỏ lập lòe, khung cảnh thực sự không đáng sợ cho lắm, Chan vẫn vênh mặt kéo con Cheer bước tiếp theo mình.Hình ảnh của căn phòng đầu tiên đập vào mắt tụi nó là một cái xác chết do tai nạn giao thông đã khô khốc chỉ còn lại trơ xương cùng với tấm chiều rách được úp thẳng lên người.Chan nhìn, lòng có len lên những nỗi lo lắng, nhưng hắn vẫn gạt đi và ra vẻ không sợ gì.
- Trò mèo! Toàn người đóng đó! Cô không phải sợ! – Chan quay lại nhắc nhở con Cheer.
- Tôi có sợ đâu! Mau đi tiếp đi! – Vừa nói, nó vừa rúc sau lưng thằng Chan, dù sao thì đi đằng sau vẫn an toàn hơn, mà quả thật thì phòng thứ nhất cũng không đáng sợ cho lắm.
Nhưng đến phòng thứ hai, khi bất ngờ nhìn thấy chiếc bàn thờ với ánh sáng xanh đỏ lập lòe mà điều khiến bọn nó phải chú ý nhất là chiếc quan tài bằng gỗ nhìn đã bám mùi cũ kỹ ở ngay bên dưới, lặng lẽ đi qua…Bất thình lình, nắp quan tài bật dậy, một bàn tay đầy máu thò ra tóm cái bụp vào tay thằng Chan khiến cho hắn giật bắn cả mình, cả người nẩy lên rồi vừa chạy vừa hét như bị động giật, thậm chí còn vung mạnh tay quá đến nỗi vô tình vả thẳng vào mặt thằng xui xẻo đi ngay đằng sau (con Cheer lùn quá nên có quăng tay cũng chả trúng đầu nó được đâu mà).Nhìn thấy con ma vừa vùng dậy khỏi nắp quan tài, tay thì cứ quờ quờ lên liên tục làm bọn nó rùng hết cả mình, cả đám gồm mười mạng toàn trẻ con lít nhít đua nhau chạy mỗi lúc một nhanh, vừa chạy vừa hét trong hành lang, cho đến khi, dừng lại ở căn phòng thứ ba…Lại cái khỉ gì nữa đây! Thằng Chan lần này rút kinh nghiệm chờ cho mọi người đi tới rồi mới chịu đi tiếp, và hắn cũng đòi chui xuống thứ ba chứ nhất quyết không chịu đi đầu nữa, ngu gì mà làm người chịu trận.
Ở căn phòng thứ ba, nó chỉ nghe thấy có tiếng võng đu kẽo kẹt, chiếc võng màu xanh và đã bám đầy rêu mốc, ngồi trên đó là một ông già tóc tai bạc phơ…À mà đâu tóc vàng đấy chứ! L