;n kia! Khôn hồn thì biến mau đi! Đừng để chị đây phải động thủ! Tao không muốn giết mày đâu đấy!
Mặc dù con Cheer đã hết lời dọa dẫm bằng cái giọng…vô cùng lí nhí của nó, nhưng con gián vẫn mặc nhiên bất động, thậm chí còn bò gần đến chỗ con Cheer thêm vài bước nữa.
- Yà yà! Tránh xa tao ra! Tao không muốn hại mày đâu đấy! Yà!!! – Vừa nói, con Cheer vừa nhảy giật lùi lại đằng sau, hết sức cố tránh việc phải va chạm với cơ thể hôi hám của con gián.
Thực sự là không thể nhân nhượng được nữa rồi, phải hành động thôi!
Nghĩ thế, con Cheer quyết định giơ cao cây chổi lên, rồi nhắm tịt mắt lại, buông tay hạ trảm.
“Bụp!” – Một tiếng động “rầm trời” vang lên, ti hí mắt mở ra, rồi rút vội chổi lại, nó nôn nóng mong nhìn thấy xác con gián, nhưng tuyệt nhiên, xác gián thì chẳng thấy đâu mà chỉ thấy nó bất ngờ tung cánh lên bay lượn trên đầu mình.
- AAAAAAAAAAAAAAA! Thật không chịu nổi nữa rồi! Tao đầu hàng! Quân ơi giúp chị với!
- Trời ạ! Có mỗi con gián mà cũng giết không xong! Đến đâu rồi! – Quân lại lóc cóc chạy lên.
- Nhìn đây này! Nó đang bay đấy! Hu hu! Nó biết bay đấy! Nó bay vào người chị mất! Hu hu hu! – Vừa nói, nó vừa lấy hai tay ôm lấy đầu, chỉ sợ con gián bay vào mình.
Thẳng Quân tiếp tục thở dài ngao ngán rồi đưa ra một câu hỏi.
- Đùa em hỏi thật chứ…Chị nhìn xem, con gián to hơn hay chị to hơn?
Quay mặt sang phía thằng em, con Cheer lắp bắp trả lời.
- Chị…chị to hơn.
- Đấy! Thế thì chị phải sợ nó hơn, hay nó phải sợ chị hơn! – Quân mừng rỡ khi cảm thấy được nhận thức của bà chị vẫn còn minh mẫn.
Suy nghĩ một hồi, rồi nhìn vào con gián, rùng mình, con Cheer bất ngờ hét toáng lên:
- Chị…chị…Nhưng mà…chị vẫn sợ nó hơn!!! Cứu chị đi mà! Quân ơiiii!
- Mặc xác chị! Không tự tay giết được thì cứ ngồi đó mà kêu.Chẳng nhẽ lần nào có gián em cũng phải ra tay giết hộ chị à.– Thằng Quân chán nản trả lời.
- Nhưng…nhưng em là em chị cơ mà! – Cheer mếu máo níu kéo thằng em.
- Yà! Vầy mà cũng nói được hả! Chị là chị em đấy! – Tức mình, thằng Quân quay lại quát thẳng vào mặt chị nó rồi lại tưng tửng bước đi trước ánh mắt vô cùng tuyệt vọng của bà chị.
Thế là Quân đi, chỉ còn mình Cheer bơ vơ ở lại với con gián.
Tiếng cánh gián cứ phần phật bay qua bay lại trong căn phòng giống như nó đang muốn trêu ngươi con bé vậy…nghe thật khủng khiếp.Rút cục, cả đêm hôm đó, nó đã phải ôm chặt lấy con gấu và bê hết chăn mền ra ngoài phòng khách ngủ, lăn lộn trên chiếc ghế gỗ kiểu truyền thống mà mẹ thích mua, bây giờ nó thật hối hận vì đã từng ủng hộ quyết định của má…Đau lưng quá đi mất!!!
…
Một đêm dài không ngủ được, những nỗi lo về chiếc cánh gián, trời thì nóng, đã quên không bật quạt lại còn không dám nhoài mình dậy để đạp chăn