acute;ch điệu nghệ, đôi mắt màu vàng nâu nhưng sáng và ấm áp như ánh nắng mặt trời, tên cao cũng cao cỡ tên Hoàng Vũ, 1m88 (con trai trên đời nì thành thú hết rồi). Hắn ta đang mặc đồng phục trường của nó, trông rất chỉnh tề và gương mẫu. Nhưng có điều, hắn lại đeo thêm một "cặp ve chai" nên chỉ làm nó cảm thấy ngờ ngợ. Nó leo xuống và dắt chiếc xe đạp của mình đi lại chỗ hắn:
- Chuyện gì? Cậu là học sinh mới à?
- À ừ... - Hắn nhìn nó một cách gượng gượng như thế nào ấy. Nó nhìn hắn một lúc rồi nói.
- Đợi chút, tôi đi cất cái xe đã rồi tôi đưa cậu lên văn phòng.- Hắn gật đầu, nó quay đi và chỗ nhà giữ xe đạp rồi chạy ra. - Được rồi, đi thôi.
Nó đi trước, hắn lẽo đẽo theo sau. Nó thấy là lạ, hình như hắn chưa tiếp xúc với con gái bao giờ hay sao ấy. Nó cố đi chậm lại để đi ngang hắn. Hắn chợt nhận ra điều đó nên cũng ráng đi ngang ngang nó nhưng không ngang quá. Nóquay qua bắt chuyện :
- Cậu tên gì?
- À...Mã Thiên...còn bạn?
- Băng Băng. - Nó mắt vẫn hướng về đằng trước nhưng miệng thì vẫn trả lời.
- Tên bạn đẹp ghê. - Hắn cười, một nụ cười không thể chê vào đâu được (kiểu này chết con gái rùi còn j nữa !!! TT.TT...ngay cả tác giả cũng sắp chết rùi đây này ) Nó hơi ngạc nhiên vì nó chưa bao giờ thấy con trai lại cười đẹp như thế. (tại ghét con trai mà nên có thèm nhìn ngó xung quanh đâu mà bít ai cười đẹp hay hok >"<
Dẫn hắn đến trước cửa văn phòng rồi, nó tận tình dẫn vô gặp cả thầy giám thị phụ trách chào đón học sinh mới. Thầy bảo nó đứng ở ngoài chờ hắn để có gì còn chỉ hắn lên tận lớp nữa, nó cũng nghe lời dù gì nó đã lỡ giúp rồi thì giúp cho trót. Sau khi thầy đã dặn dò kỹ lưỡng, hắn đẩy cửa đi ra, thấy nó đang đứng dựa vào cột tường, hắn cười nữa ( AAAA!!! Tác giả sắp chết vì nụ cười này ùi hix hix ):
- Băng Băng đứng đợi lâu không? - Mới biết thôi mà hắn đã gọi tên nó có vẻ hơi thân mật. Nó lắc đầu và quay qua hỏi hắn.
- Cậu học lớp nào? Để tôi đưa lên.
- À, 12D - Nó sững người vì hắn học chung lớp với tên HOT BOY Hoàng Vũ gì gì đó mà Ngọc Hoa mới nhắc tới hôm qua.
- Vậy đi.
Lần này không "người trước kẻ sau" nữa, hai người đi ngang bằng với nhau. Lâu lâu, Băng Băng lại quay qua nhìn Mã Thiên, hắn thật sự có nét giống với người trong mơ của nó nhưng... chắc là không thể nào. Khi đưa hắn đến khu của lớp 12 rồi, nó chỉ tay về phía trước:
- Đi tới xuống phía dưới là lớp 12D, có gì vô đó hỏi đứa nào là lớp trưởng, kêu nó giúp đỡ cậu. Tôi về lớp tôi.
- A ! Khoan đã...Băng Băng học lớp nào? - hắn hỏi nó một cách nhỏ nhẹ. Nó không quay đầu lại mà vẫn nói tiếp.
- Tôi học ở bên khu A, 12A đấy. Có gì cần thì giúp đỡ thì cứ xuống đó tìm tôi.
- Ừm...cảm ơn nhiều nha... - Nói xong hắn cũng đi thẳng về phía lớp mình. Lúc này nó mới d&aacu